23:41  | 

Tôi đi “bụi” ở Lào (1)

Việc đi Lào tết năm đó với tôi như một việc hiển nhiên phải thực hiện, như là việc nó phải đến vậy. Chỉ khác các chuyến đi trước là lần này tôi đi một mình.

>> Có một người trẻ đi khác, sống khác

>> Gặp ông Tây xuyên Việt bằng xe Win

>> “Phượt” xe máy ở thị trấn mù sương

Cái thú du ngoạn một mình cũng tìm tới tôi một cách tự nhiên tương tự như vậy. Những chuyện kiểu này tôi làm một cách rất tình cờ mà thường là không suy xét nhiều. Vốn tính tôi đơn giản.

Việc đi Lào tết năm đó với tôi như một việc hiển nhiên phải thực hiện

Lịch trình của tôi: Hà Nội - Cửa khẩu Cầu Treo – Vientiane – Vang Vieng – Luang Prabang - Hà Nội.

Tôi chọn phương án đi đường bộ từ Hà Nội tới Vientiane để ngắm cảnh dọc đường, còn chiều về từ Luang Prabang, tôi đi máy bay cho khỏe.

Phần 1: Gõ cửa biên giới

Đã mấy Tết trôi qua, năm nào mẹ tôi cũng thấy thằng con trai út mẹ cưng chiều nhất, bình thường đã ít khi về nhà, cứ tới sáng mồng 2 là lại thấy quần hộp vác ba-lô trước, ba-lô sau lên đường đi chơi xa. Chẳng người mẹ nào vui khi thấy những chuyện đó được, nhất là mẹ tôi, người có 7 đứa con mà quanh năm chỉ may có dịp Tết là chúng về đông đủ. Thế nhưng trời không chịu đất thì đất chịu trời, cái thằng “trời tôi” cuối cùng vẫn được bố mẹ, thường là, miễn cưỡng cho đi.

Vì tôi đi đường bộ từ Hà Nội sang Vientiane, xe chạy lúc tối, nên ngày mồng 2 năm đó tôi vẫn dành được cả ngày để tận hưởng không khí Tết. Lang thang trên những con phố Hà Nội vắng hoe, cùng cô bạn lên phủ Tây Hồ nghi ngút khói hương, thành tâm cầu duyên, lê la cafe mãi tới chiều tối mới qua nhà xe ở Nguyễn Gia Thiều cạnh Đại Sứ Quán Lào.

Lào là đất nước mà nhiều người trẻ như tôi muốn tới

Lại nhớ mấy hôm trước qua mua vé ở chỗ này, cô bán vé mặc dù khá lớn tuổi nhưng có chất giọng rất trẻ, trò chuyện tư vấn thêm cho chuyến đi. Cô là người điều phối cho hãng xe này luôn, có lẽ đã rất nhiều năm rồi, nhiều năm cô bắt gặp những ánh mắt háo hức và những nụ cười rạng rỡ của những bạn trẻ nhận được tấm vé từ cô. Không biết có bao nhiêu trong số đó là những anh em du lịch bụi như tôi sang Lào.

Chuyến xe khởi hành đúng giờ và chẳng phải đợi lâu, tôi đã thấy ít nhất 1/3 khách xe là đám du lịch bụi, trong đó có những người tôi quen từ các hành trình trước.

Hành trình từ Hà Nội tới cửa khẩu Cầu Treo toàn một màu đêm đen đặc…

Sáng tinh mơ thì tất cả hành khách bị gọi dậy khi xe tới cửa khẩu để làm thủ tục. Cả hội lục đục xuống xe tới nơi tập trung. Lúc này trời vừa mưa, vừa rét, vừa sương mù dày đặc thế mà đám hành khách nhập cảnh cứ phải lê qua hết cửa này sang cửa khác, cực nhất là lúc cả lũ đứng đội mưa để một anh biên phòng cầm ô gọi tên từng đứa ra lấy hộ chiếu. Tây, ta như nhau hết.

Mất chừng 2 giờ đồng hồ khổ cực như vậy thì mới lên được xe để vào Lào. Rất may không bạn Việt Nam nào gặp vấn đề về hộ chiếu, tôi chỉ thấy có 2 cô bạn người Nhật Bản bị từ chối vì VISA không cho phép.

Lúc đợi ở khu vực hải quan, thấy tôi đi lại lang thang một mình, có lúc đứng nói chuyện với mấy bạn “Tây Ba-lô”, có vợ chồng 2 bác kia khá lớn tuổi ra bắt chuyện với tôi. Hai bác không nói được tiếng Anh nên muốn đi cùng với tôi. Ban đầu có mấy người Việt ở Lào về Hà Nội ăn tết có ngỏ lời dẫn 2 bác sang Lào một chuyến. Sau đó những người này bận việc không về được sớm, hai bác này đã đặt vé từ trước nên vẫn quyết đi. Tôi có lẽ sẽ là một phần trong kế hoạch của hai bác trong lịch trình vừa mới được bắt đầu.

Người già không thể đi theo cách du lịch khám phá của các bạn trẻ vì rất vất vả

Việc này làm tôi hơi bất ngờ và khá khó xử vì các bác không thể đi theo cái cách của tôi được, cực quá. Cuối cùng tôi và các bác thống nhất là các bác có thể đi tới các thành phố hoặc khu vực tôi đi, tôi sẽ giúp đỡ các bác tại mỗi thành phố, còn việc chơi gì, đi đâu thì các bác có thể tùy tình hình, nếu không đi cùng tôi mà gặp khó khăn gì thì có thể gọi tôi bằng số liên lạc bên Lào.

Sau khi xong hết thủ tục lên xe thì trời cũng đã sáng bạch. Xe đưa chúng tôi qua một quán để ăn sáng. Bà chủ quán này là người Hoa, các món không quá khó ăn và toàn bộ nhân viên đều nói tiếng Việt rất tốt.

Tôi thường đi du lịch bụi kết hợp với thử sức những trò chơi mạo hiểm

Con đường từ cửa khẩu Cầu Treo đi xuyên qua các khu đồi núi rồi băng qua các bình nguyên rộng lớn. Có đoạn thì cây cối um tùm, có đoạn thì đi qua các quả đồi trồng cao su, có chỗ thì đường thẳng tăm tắp, hai bên đường nhà cửa xơ xác, đất đai khô khốc, bạc trắng. Chúng tôi còn băng qua cả những khu người Việt sinh sống vì tôi thấy các biển hiệu đều ghi tiếng Việt. Nói chung đường rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có một nhóm du khách đi kiểu thám hiểm (adventure) phóng xe máy thành đoàn rất khí thế. Xe cộ, trang phục và đồ đạc họ chuẩn bị rất đầy đủ và chuyên nghiệp.

Quanh cảnh này khá mới mẻ với tôi, vốn là một thanh niên sinh ra ở nông thôn với các con đường luôn xanh mướt lúa và hoa màu, ngay cả khi đi du lịch bụi bằng xe máy ở vùng núi miền Bắc ta thì cũng là các con đèo ngoằn nghèo hay cao nguyên đá nhấp nhô. Thực ra thì quang cảnh này khiến tôi liên tưởng tới Tây Nguyên nhiều hơn.

Đi hết khu vực biên giới và khu bình nguyên nông thôn thì xe chúng tôi dừng lại ở một thị trấn nhỏ để ăn trưa, tôi không đọc được tên vì mọi biển hiệu đều được viết bằng kiểu chữ Lào rối rắm. Lúc này tôi đã làm quen được một số bạn trẻ Việt Nam trong đó có một số người tôi đã biết từ trước đó, cả hội bàn là tới Viên Chăn sẽ thuê chung phòng khách sạn cho tiết kiệm chi phí.

Tôi bước ra ngoài đường để nhìn ngắm xung quanh, đường phố, nhà cửa và dòng người trôi qua trước mắt, suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng đầy thanh thản. Bỗng nhiên cơn mưa rào rất lớn ập tới, nhanh tới mức tôi chạy từ ngoài đường vào trong nhà hàng thì đã ướt gần hết.

Tới chừng 4h chiều thì xe tới bến xe khách của Vientiane, chúng tôi bắt xe tuk tuk rồi về khách sạn, làm thủ tục xong thì bắt đầu đi dạo quanh thủ đô.

Phần 2: Cảm nhận Vientiane

Trần Minh Tú*(TTTĐ)

* Trần Minh Tú là một người trẻ bình thường như bao người Việt trẻ khác, nhưng lại có cách đi, cách cảm nhận cuộc sống không giống số đông: Du lịch bụi, và một mình. Đây là nhân vật, Autodaily đã có dịp đề cập đến trong bài viết: Có một người trẻ đi khác, sống khác. Trên đây là những cảm xúc của Trần Minh Tú khi đi du lịch bụi tại Lào. Bạn đọc cũng có thể chia sẻ những bức ảnh, những cảm nhận của mình qua những chuyến đi bằng cách gửi email về BBT Autodaily: team@autodaily.vn

Ý kiến đánh giá


Có thể bạn quan tâm