10:05  | 

[Blog Xe] – Chiếc ôtô đi lạc vào rừng

Ngồi sau vô-lăng, đâu đó trên dặm đường dài, tôi vẫn cứ phải rơi nước mắt vì những “tấm chân tình”.

Tôi cứ nhớ mãi cái mùa xuân năm ấy. Cái mùa mà chả cứ gì người, đến chim chóc, ong bướm trong rừng còn rủ nhau về tổ. Thế mà mấy thằng chúng tôi lại dở hơi rủ nhau lên núi làm hành trình xe cuối năm.

Ảnh ọt với xe chán ở điểm đến quen thuộc Sapa, lúc quay về, nhìn lên ngọn núi cao, lại thêm có con đường ngoằn ngoèo dẫn lên đó “mời gọi”, thế là cả bọn hứng chí gật đầu. Chúng tôi đi trên những “sợi chỉ” cheo leo, vắt từ ngọn núi này qua ngọn núi khác.

Ảnh xe đợt này đẹp thì thôi rồi. Vì chả có cánh chụp xe nào mò lên đây bao giờ. Đang đắc trí hí hửng cười thì gặp ngay anh kiểm lâm dừng xe lại. Tưởng anh ngăn không cho đi qua con đường đẹp trước mặt nhưng bất giác gặp một nụ cười. Anh kiểm lâm rừng Hoàng Liên tốt bụng còn kể cho chúng tôi nghe bao chuyện rừng, núi, kể về nỗi cô đơn khi Tết này không về nhà. Kể xong, anh còn “vẽ đường” cho mấy “con hươu” chúng tôi chạy vào những cánh rừng đẹp nhất. Ở đó tha hồ mà chụp ảnh.

[Blog Xe] – Chiếc ôtô đi lạc vào rừng 4-915670.jpg

Trên xe, cả bọn cứ tấm tắc khen. Người Kinh mà ở lâu trên miền ngược hình như họ cũng bị “lây” lòng tốt.

Chụp choẹt xong những tấm ảnh đẹp nhất, lúc quay ra, lại gặp anh kiểm lâm ấy. Lần này, anh rủ thêm đồng nghiệp đỗ hẳn một chiếc xe u-oát chắn ngang đường. “Chắc ở lâu trong rừng, quý người quá, bác này lại chặn xe, giữ mình lại ăn cơm đây”, “Tốt quá, tốt đến thế là cùng” – cả bọn chung ý nghĩ.

Nhưng không, anh ấy ôn tồn nói qua khung cửa xe: “Các chú bồi dưỡng cho bọn anh ít tiền”. “Đây là địa phận rừng quốc gia. Các chú muốn vào thăm quan phải vòng xuống Sapa mua vé cơ. Anh thương các chú đi xa nên cho vào, giờ thì cho lại anh em ở trạm chút quà nhé”.

Tôi rút tiền đưa cho anh kiểm lâm tốt bụng 300 ngàn. Anh bảo: “Thế này ít quá, không đủ mua con gà trong bản, anh em trong trạm thì đông. Các chú đi ôtô cơ mà”. Tôi đưa thêm 200 ngàn nữa, anh cầm tiền mà ra vẻ lăn tăn lắm. Chắc anh ấy đang lo cho anh em ở trạm, lo cho món “cải thiện” thứ 2 không biết mua gì.

Đút tiền vào túi, ra dấu cho đồng nghiệp lùi chiếc u-oát nép vào lề, anh kiểm lâm còn không quên nhắc chúng tôi: “Đi đường cẩn thận nhé, có dịp lại lên đây tác nghiệp”.

Lái xe xuống núi mà lòng tôi vẫn thấy rưng rưng. Anh kiểm lâm tốt bụng quá, bác ái quá. Anh biết nghĩ cho những con người xa lạ như chúng tôi, và hơn cả, biết nghĩ cho những anh em sống bên cạnh mình. Hẳn là trưa nay các đồng nghiệp của anh ở Trạm sẽ có một bữa “ngon”, nhờ anh và nhờ chiếc ôtô đi lạc vào rừng.

Chich (Trithucthoidai)

Ý kiến đánh giá


Có thể bạn quan tâm