08:16  | 

Xe hơi không còn xa vời người Việt

Trước kia ôtô là công cụ khoe khoang độ giàu có, để oách với người, giờ đây xe chỉ là phương tiện cho cuộc sống.

"Người Việt ồ ạt sắm xe hơi trong 2015", đúng là ồ ạt thật, mà nếu so với 15-20 năm trước, chắc phải dùng từ trận bão, hay cuồng phong. Tôi may mắn, cũng nằm trong số những người đang theo nhau ngồi trong chiếc hộp bốn bánh đó.

Xe hơi không còn xa vời người Việt honda-city-2014 (17).jpg

Chỉ là một chiếc sedan cỡ nhỏ, nhưng đó cũng là những tích lũy từ cố gắng, mồ hôi công sức của vợ chồng tôi. Mua được chiếc xe nhỏ khi gần 30 tuổi, cái cảm giác cầm chìa khóa, chĩa về phía xe, đeo kính đen, bấm cái "tít" phê pha không gì sánh nổi. 

Nhưng sao tôi không còn thấy cái cảm giác mình đạt được điều gì đó như từ trời cao rơi xuống, kiểu như người sống trong hang tối nhìn thấy ánh hào quang phía cửa hang sau bao ngày lầm lũi. Đó là cảm giác của tôi 17 năm trước. 

Lúc ấy tôi là một cậu nhóc học sinh đầu cấp hai trường làng. Từ khi sinh ra đến lớn chỉ biết đến phố huyện là xa hoa nhất, nơi có cửa hàng tạp hóa to, có cái hiệu sách to và cả quán bán thịt lợn cũng to hơn nhiều cái sạp ở chợ quê tôi. 

Người trên huyện đi toàn xe đạp đẹp, người giàu hơn chạy Cub 79, 81, 82 hay DD đỏ, nhưng ôtô thì tuyệt nhiên không có. Nhưng có một lần, tôi khiến bọn trẻ con phố huyện phải mắt tròn mắt dẹt, trầm trồ, rỏ dãi ngưỡng mộ vì ngồi trong một chiếc ôtô, chiếc ôtô đúng nghĩa. 

Đó là vào một ngày giữa thu, họ nhà tôi có đám giỗ rất to, và chiếc xe của ông chú họ xa từ Hà Nội về, xuất hiện trước mắt tôi như phi thuyền của người ngoài hành tinh. Có lẽ cảm giác choáng ngợp chiếm hết con tim và trí óc, hoặc cũng vì quê mùa quá, khiến tôi đến bây giờ vẫn không thể nhớ đó là xe hãng gì, chỉ biết nó đen, dài, mà người ở quê hay gọi là xe "đít vịt", sau này lớn mới biết đó là dòng sedan. 

Vài năm sau đó, tôi được theo ông ra Hà Nội chơi, và ghé lại nhà chú họ. Thì ra không chỉ ở quê, mà ngay cả giữa thủ đô, chiếc ôtô đó vẫn khiến mọi người ngưỡng mộ. Rong ruổi khắp các con phố Hà thành, lượng xe hơi tôi vẫn đếm nhẩm được mà không bị lẫn. 

Lúc đó, ôtô định nghĩa bằng đẳng cấp, giàu có, và rất "oai", tự tin với đời, tinh vi với người. Những thứ như động cơ gì, hãng nào, giá bao nhiêu tiền, cảm giác lái thế nào chắc chắn chưa nằm trong từ điển của mỗi người. Vì sao à? Vì cái sướng khi có ôtô còn chưa hết, tâm trí đâu mà quan tâm những thứ khác.

Nhưng đến nay, chắc cũng không còn nhiều cậu nhóc phải rửa thật sạch đôi dép nhựa bị rách mõm để bước lên xe hơi như tôi của 17 năm trước. Không ít thì nhiều, chúng được thấy ôtô nhiều hơn, được ngồi lên xe một vài lần, chí ít cũng là chiếc xe đò, hay xe taxi. 

Ngày nay mua xe, ra đường cũng không ai còn nhìn mà trầm trồ ngưỡng mộ. Có thể họ chỉ trỏ, nhưng là để thảo luận với nhau, những câu đại loại "xe này gần tỷ đấy", "con này hai chấm năm", "em này chạy phê lắm, đạp cái dính lưng ông ạ, tôi lái thử rồi"...

Người Việt dần giàu lên, vấn đề chuyển từ "mua được ôtô" dần thành "mua được ôtô nào", vì có quá nhiều sự lựa chọn, cho đủ mức giá, đủ công năng. Người trung niên phải thích sự trung tính, bền bỉ của Toyota. Người trẻ thì thích nét uyển chuyển của Mazda, hay nội thất đầy công nghệ, cảm giác lái chính xác của Honda. 

Ở đẳng cấp cao hơn, khách hàng giàu có bàn nhau đi đứng, ăn mặc, nói chuyện thế nào để hợp với phong cách những chiếc xe sang Mercedes, BMW, Audi, Porsche, Land Rover đang sử dụng. Ôtô không còn là phương tiện để khoe mẽ, chứng tỏ bản thân, mà trở thành công cụ phục vụ cuộc sống.

Tôi luôn phấn đấu, chăm chỉ làm việc cật lực để tích lũy được tiền mua xe hơi, để tránh mưa nắng, để con cái không khổ sở, để cuộc sống tốt lên từng ngày. Còn bạn, bạn có muốn mua ôtô?

Theo Nguyên Khoa (VnExpress)

Ý kiến đánh giá (4)


Có thể bạn quan tâm