23:54  | 

Tôi đi “bụi” ở Lào (3)

Việc đi Lào tết năm đó với tôi như một việc hiển nhiên phải thực hiện, như là việc nó phải đến vậy. Chỉ khác các chuyến đi trước là lần này tôi đi một mình.

>> Phần 1: Gõ cửa biên giới 

>> Phần 2: Cảm nhận Vientiane

Phần 3: "Chơi" đủ trò ở Vang Vieng

Sáng hôm sau tôi và các bạn mới quen lục tục ra bến xe khởi hành đi lên phía Bắc, tôi thì xác định rõ tôi sẽ tới Vang Vieng còn nhóm bạn kia thì vẫn còn đang tranh cãi nên dừng lại ở Vang Vieng hay chạy thẳng lên Luangprabang. Tới tận bến xe vẫn chưa ngã ngũ nên tạm thời mua vé đi tới Vang Vieng đã, tới đó rồi tính tiếp, đi đông nó phức tạp thế đấy.

Bến xe khách ở đây được tổ chức khá tốt, các biển hiệu đều có phụ đề tiếng Anh ở dưới vì có không ít khách tới bến xe là khách ngoại quốc đi du lịch. Không có cảnh chăn dắt khách, không xe dù và hoàn toàn bán vé qua quầy, quanh cảnh nhẹ nhàng như sảnh sân bay Nội Bài những ngày trong tuần vắng khách.

Bến xe khách ở đây được tổ chức khá tốt

Chiếc xe lăn bánh đều trên con đường quốc lộ 13 do Trung Quốc tài trợ tiến lên phía Bắc băng qua các khu vực đồng bằng bán trung du. Quang cảnh dọc đường khá đơn điệu, thỉnh thoảng xe lại dừng lại ở một thị trấn, thị tứ nào đó khô khốc dưới cái nắng mùa khô để cho hành khách ăn uống, “giải quyết”.

Những lúc này tôi theo thói quen lại ra đứng ở một góc nào đó để quan sát quang cảnh, con người và nhịp sống nơi đây. Người ta mang tất cả sản vật có thể bòn lấy từ rừng núi để bán cho khách qua đường. Đất đai bạc phếch và rắn cấc khi mà xung quanh chẳng thấy một khoảng xanh nào của rừng cả. Ngoại trừ mấy cô cậu học sinh tan trường về mà tôi nhìn thấy thì hầu như người nào ở đây cũng hằn những nét lam lũ vất vả trên mặt, trên dáng đi, ánh mắt. Tôi chợt so sánh nếu nói nhịp sống ở đây là một bản nhạc thì sẽ là một bản nhạc dài lê thê của những khúc điệp khúc chầm chậm, đều đều nhàm chán, nó sẽ chỉ vút cao lên hối hả ở những 15 phút dừng của mỗi chuyễn xe khách qua đây.

2h chiều xe tới Vang Vieng…

Trong khi các bạn trẻ của nhóm kia còn đang cân đong đo đếm xem quyết định là dừng lại ở đây hay đi tiếp thì tôi đã phi về khu trung tâm chọn được một khách sạn giá tốt và chạy ngay sang cái đại lý du lịch đối diện để tìm hiểu và lên kế hoạch ăn chơi ở đây.

Cái không khí ở Vangv Vieng rất khác tất cả các điểm du lịch ở châu Á mà tôi đi qua.

Bạn có thể tham gia nhiều trò chơi mạo hiểm ở Vang Vieng

Phải nói thêm về Vang Vieng chút, đây là một thị trấn nhỏ ven sông Nậm Song, nó nhỏ chỉ cần đi bộ là có thể tới bất cứ đâu trong thị trấn, ngoại trừ bến xe thì đi bộ cũng được nhưng hơi mỏi giò. Khách du lịch ở đây có lẽ đông gấp đôi dân địa phương, phần lớn là các bạn trẻ da trắng. Đây như thể là thiên đường của họ vậy, trời nắng ấm quanh năm, ngày ngày các bạn có thể mặc bikini chơi tubing trên sông và nhảy nhót tơi bời trên các quan Bar dã chiến ven sông với beer Lào. Tối đến là thời điểm hoạt động của nhan nhản các quan Bar, club trong thị trấn, các bạn trẻ lại được tiếp tục các cuộc vui miệt mài với nhạc mạnh, đồ uống có cồn và hàng ngàn khuôn mặt hấp dẫn khác từ khắp nơi trên thế giới để giao lưu.

Cứ chiều chiều là thấy hàng chục chiếc xe tuk tuk chạy liên tục đón các bạn từ thượng nguồn sông về trong tình trạng vẫn còn rất phấn kích.

Bữa tiệc trên phố bắt đầu…

Trên phố tấp nập các nhóm mặc đồ tắm khoác vai nhau hát vang , họ vừa hát vừa nhảy đủ các thể loại như thể là bốn phía xung quanh họ là bốn cái loa thùng cỡ bự đang mở hết công suất, tay bạn nào cũng cầm một chai Beer Lào.

Có một số bạn trai mặc váy phụ nữ, hình như là loại Maxi rất thịnh hành bấy giờ. Có một số thì quấn mỗi cờ tổ quốc trên mình, chạy nhảy tung tăng. Có mấy anh chị béo ịch thì mặc đồ kiểu Superman, áo người dơi, hoặc vịt Donald, mặc dù người to quá cỡ so với mấy đồ may sẵn đó. Còn các thể loại hóa trang khác, đơn giản thì cũng viết, vẽ đầy lên người kiểu như “I’m gay”, “Homeless”, “Why Not”, “Why so Serious” hay đại loại như vậy. Các kiểu ăn mặc, nhảy nhót kì dị thấy khắp nơi trên con phố trung tâm. Nói chung rất náo nhiệt và vui.

Khách du lịch đến Vang Vieng rất thích du lịch mạo hiểm (Ảnh: Internet)

Ngoài ra, Vang Vieng cũng là một địa điểm ưa thích cho các bạn du lịch thám hiểm. Ở đây bạn có thể nhẹ nhàng thuê xe đạp đi ra khu vực làng quê theo kiểu du lịch sinh thái. Cao cấp hơn bạn mua vé lên khinh khí cầu ngắm hoàng hôn. Còn thích cảm giác mạnh hơn thì có thể thuê xe máy địa hình loại 2 bánh, 4 bánh vượt suối băng đồng chạy rất vui. Trò phổ biến và nổi tiếng nhất ở đây là Tubing.

Tubing và những quán bar ven sông

Tubing không có từ nào đồng nghĩa trong tiếng Việt cả. Đây thực chất là một trò tiêu khiển của dân du lịch trên dòng sông Nậm Song sử dụng các săm xe ôtô bơm căng. Khách sẽ được đưa xe lên trên điểm thả rồi mỗi người ôm lấy một cái săm cứ thế chầm chậm trôi xuôi dòng, điểm cuối chính là thị trấn nơi đó người ta sẽ đón bạn lên. Dọc hành trinh 2-3km này có hàng mấy tá quan Bar dã chiến ven sông có beer, cocktail phục vụ và không thiếu nhạc mạnh đạp đến tức ngực.

Tubing - trò tiêu khiển của dân du lịch trên dòng sông Nậm Song (Ảnh: Internet)

Nếu bạn thích lên quan nào chỉ cần vẫy là nhân viên trong quan sẽ ném cho bạn một cái chai hoặc một cái phao nhỏ buộc vào dây thừng rồi họ kéo bạn vào. Dọc con sông là một không khí vô cùng náo nhiệt và sôi động. Các quan Bar mọc san sát với đủ các thể loại nhạc mạnh, khách thì có quán vắng quán đông. Có những quán tôi thấy hàng mấy trăm người nhảy nhót trên một cái sàn gỗ chìa ra sông rộng không quá một cái sân bóng chuyền.

Đu dây và nhảy cầu

Các quán còn tổ chức đủ kiểu trò chơi mà thông dụng nhất là đu dây (High Swings). Người ta nối một sợi dây vào cành của một cái cây ven sông hoặc cũng có thể là một sợi dây nối 2 cái cột 2 bờ sông, khách túm vào đầu dây, chạy lấy đà rồi đu ra lòng sông, sau đó tùy độ cao, độ xa mà buông tay để rơi xuống dòng sông.

Trò nữa là nhảy cầu. Một số quán lắp một cái chòi gỗ rất cao có bậc thang đi lên, trên đỉnh có một cái cầu bắc chìa ra lòng sông, Khách leo lên đó, đi ra đầu cái cầu rồi cứ thế mà nhảy xuống sông (tất nhiên bạn có thể nhún nhảy trước đó để bật cao hơn cũng được). Một trò nữa đông người tham gia hơn là trượt cầu kiểu như trong công viên nước vậy. Họ làm một cái máng lớn có khúc cuối hướng ra sông, lòng máng có tráng gạch men rồi bơm nước từ trên đỉnh cái máng đó. Người chơi leo lên đỉnh máng rồi trượt từ đỉnh máng phi thẳng ra lòng sông. Nói chung các trò này rất vui tuy nhiên cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.

Nhảy cầu trên sông (Ảnh Internet)

Dưới lòng sông cũng vui chẳng kém. Có hàng trăm người chơi tubing với rất nhiều tư thế với cái săm ôtô, từ ôm kiểu ôm phao tắm biển, đến nằm vắt vẻo trên cái săm, rồi thì nhóm 3, nhóm 5 kết lại trôi cùng nhau, gần như ai cũng cầm chai bia. Rồi thì thuyền Kayak, thuyền máy chạy tấp nập khắp sông.

Nếu chỉ trôi tubing không thì nhanh thôi nhưng chẳng ai muốn về nhanh vậy cả.

Chèo thuyền Kayak

Do tới khá muộn nên tôi không chơi tubing, mà lựa chọn Kayak để tiêu khiển buổi chiều hôm đó. Tôi rủ được mấy bạn Việt Nam chơi cùng.

Chúng tôi được đưa cùng thuyền Kayak lên phía đầu sông để thả. Điểm đầu này cũng là điểm đầu của môn Tubing. Lúc này là mùa khô nên nước sông cạn, có nhiều đoạn nổi cả tảng đá giữa dòng, có đoạn thì nhìn nước trôi yên bình nhưng thực chất lại có rất nhiều đá ghềnh ở dưới, có đoạn nước nông, có đoạn nước sâu; có đoạn dòng chảy chậm, có đoạn lại siết rất nhanh. Việc này khá là thử thách đối với những tay chèo amater mà phần lớn là lần đầu cầm chèo Kayak.

Tôi thậm chí thỉnh thoảng còn buông xuôi mà nằm trên thuyền uống bia

Đoạn đầu nước chảy khá hiền hòa nên chúng tôi vẫn thỉnh thoảng dừng lại và leo lên mấy quan Bar chơi đùa được.

Tôi thậm chí thỉnh thoảng còn buông xuôi mà nằm trên thuyền uống bia, nhìn trời theo đúng phong cách sống hưởng thụ từng khoảnh khắc.

Tuy nhiên, phút yên bình cũng chẳng được lâu, khúc sông càng về cuối càng nhiều ghềnh và rất dễ mắc cạn. Tôi và cô bạn vừa hò hét vừa chèo cật lực thì mới tránh được việc bị mắc cạn hoặc tệ hơn có thể lật thuyền. Anh bạn thuyền bên thì lớ ngớ thế nào lao thẳng thuyền vào một chỏm đá giữa sông mà mắc cạn, mũi thuyền chổng lên trời.

Leo núi đá

Hôm sau chúng tôi tiếp tục với một môn thể thao có độ mạo hiểm cao hơn là Rock Climbing (leo vách đá). Các bạn nữ Việt Nam cũng thật liều lĩnh, toàn người chân yếu tay mềm, chưa một lần thực tế mà chỉ nghe giới thiệu qua đã đồng ý đi rồi.

Trên thuyền lên khu vực leo vách đá

Chúng tôi được đưa bằng tuk tuk rồi chuyển tiếp bằng thuyền gắn động cơ để tới khu vực leo vách.

Anh chàng hướng dẫn qua các kỹ thuật và cho chúng tôi thực thành dần dần từ mức độ dễ ở những vách có nhiều gờ bám và không quá dựng và dần dần lên các mức độ khó hơn, với các vách dựng đứng, cao vút và rất khó khăn để tìm chỗ bám.

Nói chung, đây là một môn thể thao có tính mạo hiểm khá cao, cần được trang bị và tổ chức tốt, nó cũng đòi hỏi sức khỏe cũng như yếu tố tinh thần rất cao. Tuy nhiên, đây lại là một môn chơi rất thú vị và có tính giải trí cao khi mà chúng ta vỗ tay được tới mỗi cái đích thường là đỉnh của mỗi vách núi và đặc biệt là mỗi lần vượt qua được chính sức ỳ tâm lý và nỗi khiếp sợ để chinh phục những khúc khó.

Nhiều bạn nữ cũng muốn thử sức mình ở môn leo núi

Vốn quen vận động và chơi các trò ngoài trời nên tôi cũng lần lượt vượt qua các thử thách đó mặc dù thỉnh thoảng cũng có chút khó khăn. Nhưng tình cảnh của các bạn nữ đi cùng thì tệ hơn. Các vách ban đầu các bạn cũng chinh phục suôn sẻ và trở nên khá tự tin, tuy nhiên mới đến cái vách thứ 3 thì các bạn đã có biểu hiện xuống tinh thần ghê gớm, chân tay mềm nhũn. Mọi người phải đứng dưới cổ vũ rất nhiều để vực dậy nhưng cũng có bạn không thể hoàn thành được mức độ này.

Khi tôi quay sang nhìn các bạn Tây đang leo tới lưng chừng vách bên cạnh thì tôi nhận thấy vấn đề sức khỏe không thể quyết định được toàn bộ quá trinh leo. Có mấy anh bạn người Ý đang bối rồi thực sự. Mặc dù những người ở dưới đang cổ vũ rất nhiều nhưng tôi vẫn thấy những ánh tuyệt vọng trong mắt họ và chỉ trực để từ bỏ và xin cho thả xuống. Họ đang chiến đấu với chính bản thân mình.

Tôi và các cụ già người Nhật Bản

Chúng tôi quay về thì bắt gặp một nhốm mấy cụ người Nhật toàn hơn 80 tuổi sang tận đây để leo núi. Các cụ có vẻ là dân leo núi chuyên nghiệp từ hồi trẻ, là tôi đoán thế vì các cụ nói tiếng Anh rất kém. Nhìn thấy các cụ chọn cái vách khó nhất ở đây để leo thì tôi thấy nể phục quá. Càng đi nhiều thì càng gặp nhiều người Nhật hơn và những ấn tượng tốt đẹp về họ nhiều hơn.

Chúng tôi về khách sạn trả phòng, ăn trưa rồi lại xếp đồ lên đường đi lên cố đô Luangprabang. Trên đường ra bến xe là cảnh lũ lượt các chuyến xe tuk tuk chở các bạn Tây xuôi ngược, là cảnh Vangvieng với những bữa tiệc không lúc nào ngừng nghỉ.

Xem tiếp phần 4: Thăm cố đô Luangprabang

Trần Minh Tú*(TTTĐ)

* Trần Minh Tú là một người trẻ bình thường như bao người Việt trẻ khác, nhưng lại có cách đi, cách cảm nhận cuộc sống không giống số đông: Du lịch bụi, và một mình. Đây là nhân vật, Autodaily đã có dịp đề cập đến trong bài viết: Có một người trẻ đi khác, sống khác. Trên đây là những cảm xúc của Trần Minh Tú khi đi du lịch bụi tại Lào. Bạn đọc cũng có thể chia sẻ những bức ảnh, những cảm nhận của mình qua những chuyến đi bằng cách gửi email về BBT Autodaily: team@autodaily.vn

Ý kiến đánh giá (1)


Có thể bạn quan tâm