Thứ Sáu, 22/11/2024 | 06:56
08:00 |
Đi Tây Tạng để tận hưởng hành trình hơn là đích đến
Gặp anh sau hành trình 26 ngày chinh phục Everest Base Camp trở về, tôi được nghe anh chia sẻ trải nghiệm của một người thủ lĩnh dẫn đoàn. Qua lời kể của anh, hành trình đi Tây Tạng trên 4 chiếc SUV và 1 chiếc pickup như hiện ra trước mắt. Nếu như có một cách nào để 1 tháng là 1 tháng đáng tận hưởng nhất, thì đó chính là cách mà anh Hồ Hải và các chiến hữu otosaigon vừa làm đây.
Theo lời kể của anh, mặc dù từng thực hiện hành trình này cùng các anh em diễn đàn otosaigon vào năm 2013, nhưng lần này cảm xúc lo lắng vẫn không thể tránh khỏi. Kể cả tự tin về kinh nghiệm offroad từ những cuộc “chinh phạt” các cung đường trong nước, với tư cách là người dẫn đoàn, anh đã rất lo lắng về địa hình, về sức khỏe của anh em tham gia và về những chiếc xe “chiến hữu” đồng hành trong lần này.
Anh Hồ Hải - đồng sáng lập otosaigon - trưởng đoàn Everest Caravan 2015.
Everest Base Camp là một khu trại ở Nepal, tại đây, những người tham gia có thể nhìn thấy đỉnh Everest từ xa cùng dãy Himalaya hùng vĩ nằm gọn trong tầm mắt. Đối với nhiều người, đây sẽ là một trải nghiệm vô cùng đặc biệt. Đối với những người như nhóm anh Hồ Hải, trải nghiệm này còn đầy phấn khích, không chỉ vì đích đến quá tuyệt vời mà còn vì hành trình quá khiêu khích bản lĩnh khám phá của những người đam mê offroad.
Anh kể về hành trình từ thủ đô Hà Nội, qua cửa khẩu Tây Trang Điện Biên, tiếp tục 600km đèo núi nữa để đến cửa khẩu Lào – Trung Quốc: “Tôi không nhớ nổi mình đã dẫn đoàn xe vượt qua bao nhiêu con đèo cheo leo, bao nhiêu con dốc toàn đá sỏi, bao nhiêu lần ôm cua đến thót tim,…” Vậy mà theo lời anh, bao nhiêu đó vẫn chưa là gì so với quãng đường 3000km từ Shangri La đến Tây Tạng và trại chính.
3.000km từ Shangri La đến Lhasa với 70% là đèo núi.
Hỏi anh điều gì khiến anh ấn tượng nhất về hành trình này, anh nói không chút chần chừ: “Đến 70% là đèo núi”. Nếu ví cảnh quan thiên nhiên từ Shangri La đến “Trái tim Tây Tạng” Lhasa là một bức họa sơn thủy thì chưa xứng lắm. “Nó phải là tuyệt phẩm của người họa sĩ tài hoa nhất, với tâm hồn phóng khoáng nhất và những nét vẽ ngẫu hứng nhất!”. Như thế nào ư?
Có những cung đường ngoằn ngoèo đến mức nếu tính khoảng cách đường chim bay chỉ vài km nhưng lại uốn lượn liên tục hàng trăm khúc cua tay áo. “Nhìn chúng cực kỳ thú vị! Không khác lắm dải lụa trong điệu múa của những mỹ nhân Trung Hoa: mềm mại, uyển chuyển.” Nhưng dường như liên tưởng ấy của anh cũng chẳng được lâu thì phải! Đột ngột đoạn đường dốc cheo leo và dài ngút tầm mắt hiện ra trước mặt. Người không quen đường sẽ nao núng ở những lúc như thế này đây. Vì không biết trước để mà giữ đà! Vậy mới thấy để vượt qua hơn vạn km như thế này, chiếc xe, đặc biệt là xe dẫn đoàn phải dã chiến như thế nào!
Hàng trăm khúc cua tay áo cứ nối nhau… như thế này.
Câu chuyện của anh tiếp tục với những khúc đường đồi núi sỏi đá trập trùng, dốc lên dốc xuống như thế. “Lo thì lo nhưng mà vẫn cứ hồi hộp và phấn khích. Vừa lái vừa chờ xem phía trước mình là gì. Phải căng mắt, căng não, căng tim ấy chứ. Tập trung cao độ. Nhấn nhả phanh nhịp nhàng. Vững tay lái. Nhưng cảm giác chinh phục được từng con dốc nó đã đời lắm!”. Có những đoạn đi trong đêm tối, nơi xứ lạ, giữa núi đồi trập trùng, với người dẫn đường thì đó là thử thách quả không hề đơn giản!
4.500km đi qua đủ mọi địa hình.
Hết đường ngoằn nghèo, đường đồi núi dốc đứng, đoàn xe lại đi qua những đoạn đường trảng cát mênh mông trải vàng hai bên. “Đã có đôi lúc tôi tưởng tượng mình là Hồ Ca trong bộ phim cổ trang “Shangri La”. Nhưng tôi không phải Hồ Ca đang cưỡi ngựa giữ gươm mà đang “cưỡi” Pajero Sport giữ vô lăng khám phá cung đường phượt đáng mơ ước nhất châu Á.” Cứ thế cứ thế, cuối cùng đoàn xe cũng đến được nơi tập kết, nơi cách mặt nước biển hơn 5.200km.
Hỏi anh điều gì đã làm nên thành công của chuyến đi này, anh Hồ Hải chia sẻ: “Với những người yêu xe, kết thúc mỗi hành trình họ đều thể hiện lòng trân trọng đầu tiên với chiếc xe đồng hành. Tôi đã đặt hết niềm tin vào chiếc xe “chiến hữu” dẫn đoàn của tôi lần này: Khung chắc chắn, động cơ khỏe, hệ thống truyền lực tốt, hệ thống lái nhạy bén. Không có nó sẽ không thể có giây phút chúng tôi ngồi tại đây, lúc này để mà hạnh phúc, để mà tự hào nhớ lại hành trình vừa qua.”
“Tiếp theo là tinh thần không chùn bước của anh em trong đoàn. Tất cả đều có chung niềm đam mê với những điều kỳ vĩ và niềm khao khát được chinh phục. Nếu không có tinh thần ấy, chắc chắn chúng tôi đã không đặt chân đến được Everest Base Camp để ngắm đỉnh Everest và dãy Hymalaia.”
Chiếc Pajero Sport dẫn đoàn đóng góp rất lớn vào thành công của chuyến đi.
Chưa hề biết Lhasa thế nào, “trái tim” của Tây Tạng ra sao, chỉ nghe trải nghiệm trên đường đi của anh, người như tôi cũng đủ cảm thấy trào dâng niềm vui, niềm phấn khích, sự viên mãn về chuyến đi này. Có người nói Tây Tạng là vùng đất bí ẩn của Trung Quốc. Với tôi, qua câu chuyện của anh Hồ Hải, nó còn là vùng đất để con người khám phá những cung bậc cảm xúc khó lý giải của con người, cũng là nơi để con người thách thức giới hạn của chính mình.
- Hành trình lên “nóc nhà thế giới” (P4): Vượt núi cao, dốc sâu
- Hành trình lên “nóc nhà thế giới” (P5): Chạm đỉnh
P.V (TTTĐ)
Ý kiến đánh giá (1)