06:59  | 

Tôi đi “bụi” ở Lào (2)

Việc đi Lào tết năm đó với tôi như một việc hiển nhiên phải thực hiện, như là việc nó phải đến vậy. Chỉ khác các chuyến đi trước là lần này tôi đi một mình.

>> Phần 1: Gõ cửa biên giới 

Phần 2: Cảm nhận Vientiane

Vientiane là thủ đô của nước Lào sau khi thống nhất, tôi có rất ít thời gian ở lại đây nên không đi chơi được nhiều, chỉ thấy Vientiane rất yên bình và vắng vẻ.

Để tận dụng tối đa thời gian còn lại trong ngày, sau khi đặt phòng ở khách sạn, tôi và mấy người bạn chạy đi thăm các điểm nổi tiếng nhất ở Vientiane là Đền That Luang.và Khải hoàn môn Patuxuay.

Đền That Luang

Chúng tôi bắt xe tuk tuk ra That Luang lúc trời đã xế chiều, trời trong xanh và nắng xôn xao.

That Luang là biểu tượng của vương triều Vientiane

That Luang là biểu tượng của vương triều Vientiane. Ngôi đền này quả là đáng để người dân thủ đô tự hào với những giá trị tôn giáo và kiến trúc. Toàn bộ ngôi đền được dát vàng (không rõ là vàng thật hay một vật liệu nào đó có màu tương tự) với một tháp lớn ở giữa và các tháp nhỏ bao xung quanh theo hình vuông. Dưới con mắt của một kẻ nghiệp dư, tôi cố gắng đoán thử xem ngôi đền mang đến những thông điệp gì hay biểu tượng cho cái gì. Nó là một ngọn giáo cắm lên trời xanh, một ngọn nến đốt lửa vàng hay có thể là một dàn ăng ten để con người giao tiếp với trời hay có thể là người hành tinh khác, ai mà biết được.

Khải hoàn môn Patuxuay

Khải hoàn môn Patuxuay cũng là một biểu tượng khá hiện đại cho thủ đô Vientiane, trước khi đi Lào, tôi xem các phóng sự truyền hình về Lào đều có hình ảnh về Patuxuay.

Khải hoàn môn Patuxuay

Ban đầu tôi hay đoán có lẽ do Lào là thuộc địa cũ của Pháp nên họ lấy mô-típ này để xây một khải hoàn môn khác cho phiên bản Vientiane. Sau này có tìm hiểu thêm thì quả đúng như vậy, chỉ khác là nhân dân Lào xây dựng để kỉ niệm việc giành độc lập từ chính thực dân Pháp.

Tiếc là khi chúng tôi tới Patuxuay thì trời đã chập tối, chỉ còn dân địa phương đi lại dạo mát quanh khu vực. Không khí lúc này đã trở nên dịu mát, gió nhè nhẹ và lẫn trong không khí có một mùi ngai ngái là lạ.

Ven sông Mekong

Lúc này đã tối, chúng tôi kéo nhau ra bờ sông Mekong ăn tối. Khu này rất đông đúc và sôi động do có một cái chợ đêm, khu ăn uống và khu phố cho dân Backpacker (dân du lịch ba-lô quốc tế).

Ở đây rất nổi tiếng với các món nướng và đặc biệt là cá nướng. Các bạn Lào tẩm một số loại gia vị lên trước và sau khi nướng làm cho hương và vị của món cá nướng rất thơm ngon. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được thưởng thức bia Lào.

Khu vực này nổi tiếng với các món nướng, đặc biệt là cá nướng (nguồn ảnh: internet)

Tôi tách khỏi nhóm các bạn Việt Nam để sang giao lưu nói chuyện với các bạn nước ngoài khác. Tôi gặp một anh người Đan Mạch đi xe một mình từ châu Âu sang đây và dự định là sẽ độc hành đạp xe vòng quanh thế giới. Da anh đỏ ửng vì rám nắng, rất cởi mở, cuộc trò chuyện của chúng tôi chỉ ngừng lại khi anh nhận được cuộc gọi của cô bạn gái.

Sau khi ăn tối, chúng tôi lang thang sát bờ sông hóng gió, đó đây là các quán chè của người Việt. Râm ran tiếng cười nói của chủ và khách phần nhiều là người Việt Nam. Lúc này đang là mùa khô nên nước sông cạn, xa xa có nhiều người địa phương soi đèn phía dưới lòng sông. Không rõ là họ đi soi cá hay chỉ là các đôi yêu nhau thích cảm giác lãng mạn ở những không gian lạ.

Bên kia sông là Thái Lan (nguồn ảnh: internet)

Đây là lần đầu tôi tận mắt thấy thủ đô của một nước lại nằm sát biên giới đến vậy. Về mặt chiến lược quốc phòng thì rõ ràng đây không phải một lựa chọn tốt, tuy nhiên, có thể có những yếu tố lịch sử nào đó đủ để người Lào cảm thấy yên tâm trước người Thái mà không phải di dời thủ đô đi chỗ khác.

Sau khi vào quán Bar làm mấy chai bia Lào và nghe mấy bạn trẻ địa phương hát, chúng tôi dạo bộ quay về khách sạn. Lúc này mới khoảng hơn 11h đêm nhưng đường phố đã vắng hoe, muốn tìm người để hỏi đường mà rất khó khăn.

Cả hội đang đi dọc theo vỉa hè của một con lộ lớn thì chỉ thấy duy nhất một chiếc Minsk do một “anh da trắng” chạy qua. Vừa chạy qua chỗ chúng tôi một đoạn thì thấy cái xe chạy chậm dần, chậm dần rồi đổ nhào. Cả bọn tá hỏa chạy ra xem thế nào thì thấy “cậu chàng” lồm cồm bò dậy, nhìn thấy chúng tôi tới nên cố nở một nụ cười nhờ nhợ nào đấy theo kiểu để cho chúng tôi biết là “tao không sao, mọi chuyện đều ổn” dù mắt đã đỏ hoe, long lanh nước mắt, chân đứng không vững để mà dựng cái xe lên. Lúc này thì tôi đã đoán ra sự tình và hiểu rõ hơn khẩu hiệu của Công An Giao Thông Hà Nội là “Đã uống rượu thì không chạy xe”.

Sang Lào nên thưởng thức một chai bia Lào

Tôi giúp hắn dựng xe, chống chân chống. Tôi cũng định dìu hắn ra vỉa hè ngồi nhưng hắn xua tay và nói là hắn có thể tự đi được. Sau khi xem xét tình trạng không nghiêm trọng lắm, và lòng tự ái đàn ông của hắn không cho phép nhận sự giúp đỡ của tôi để đưa về, nên tôi ngồi nói chuyện với hắn một chút. Hắn đang làm việc ở Vientiane, thuê nhà ở ngoại thành, nghe nói là cũng khá xa và cũng đã ở đây lâu rồi. Mục đích của tôi không phải là để hỏi thăm mà chủ yếu để xem hắn tỉnh táo đến mức nào. Lúc này đã cảm thấy yên tâm hơn nên tôi chào hắn về trước, còn hắn ngồi lại vỉa hè thêm chút nữa.

Đường về khách sạn trời mát lạnh và thênh thang gió…

Nhân vật trải nghiệm Trần Minh Tú

Xem tiếp Phần 3: "Chơi" đủ trò ở Vang Vieng

Trần Minh Tú*(TTTĐ)

* Trần Minh Tú là một người trẻ bình thường như bao người Việt trẻ khác, nhưng lại có cách đi, cách cảm nhận cuộc sống không giống số đông: Du lịch bụi, và một mình. Đây là nhân vật, Autodaily đã có dịp đề cập đến trong bài viết: Có một người trẻ đi khác, sống khác. Trên đây là những cảm xúc của Trần Minh Tú khi đi du lịch bụi tại Lào. Bạn đọc cũng có thể chia sẻ những bức ảnh, những cảm nhận của mình qua những chuyến đi bằng cách gửi email về BBT Autodaily: team@autodaily.vn

Ý kiến đánh giá


Có thể bạn quan tâm