Thứ Sáu, 22/11/2024 | 13:21
06:35 |
Ngày 5 hành trình Bắc Lào: Đường đến cố đô Luông Pra Băng
Chúng tôi rời Vang Viêng sau một đêm mệt nhoài vì hò hét, nhảy nhót và bia Lào. Quãng đường phía trước với đích đến là cố đô Luông Pra Băng đẹp và lãng mạn như những cung đường Tây Bắc Việt, qua các con dốc lên tới 12%.
“Phiêu” giữa núi rừng
Đường đi từ Vang Viêng đến Luông Pra Băng có chiều dài 230km. Cách điểm xuất phát khoảng 60km sẽ có hai đường để lên cố đô Luông. Cả dân bản xứ và ông bạn người Hàn hôm qua chúng tôi gặp ở Trạm dừng chân thuộc B.Sen Xoum đều chỉ như vậy. Nếu đi theo đường cũ, chất lượng mặt đường xấu hơn nhưng qua nhiều điểm du lịch nổi tiếng. Còn đi theo con đường mới làm dẫn tới Muang Nan thì đường “ngon” hơn và cảnh đẹp có phần hoang sơ.
Chúng tôi chọn cách rẽ trái, nghĩa là đi đường mới để mất ít thời gian hơn. Song, có đi rồi mới thấy, cảnh đẹp đã ngốn của chúng tôi rất nhiều thời giờ cho việc dừng lại tác nghiệp. Sau đó lại “bò” qua những con dốc quanh co liên tục với độ cao lên tới 12%.
Tốc độ xe chạy chỉ đạt dưới 60km/h bởi nhiều đèo dốc, nhưng đó cũng là cơ hội để chúng tôi dừng chân và có thể thu vào ống kính máy ảnh những điều vô cùng thích thú. Dọc đường đi, có lúc qua những cánh rừng đại ngàn, qua những thảo nguyên xanh bát ngát, lúc lại qua những dải lau trắng mềm mại, khi thì 2 chiếc xe xuyên qua cả một rừng cây thẳng tắp.
Chúng tôi lựa chọn đi theo con đường mới và đó là một quyết định chuẩn xác.
Cảnh đẹp đã ngốn của chúng tôi rất nhiều thời giờ cho việc dừng lại tác nghiệp.
Gần như qua mỗi con dốc cao lại thấy một điểm dừng chân để các lữ khách có thể dừng lại, phóng tầm mắt xuống những thung lũng trải dài phía dưới. Đường dốc cao, lại cua liên tiếp nên lái xe nào mà điều khiển xe số sàn không thuần thục thì chuyện hỏng côn, cháy phanh là lẽ thường. Vài chiếc xe khách Starex 12 chỗ vì chở quá nặng, cứ lên đến đỉnh dốc là nhả khói đen xì, mùi côn số khét lẹt.
Hai “người bạn đồng hành” của chúng tôi - Nissan Navara và Honda CR-V bền bỉ đưa chúng tôi qua từng con dốc, khúc cua. Lúc đổ dốc, để số thấp cho máy ghì xe lại mà nhìn đồng hồ côngtơmét, chiếc kim vẫn chỉ đến vạch 60 km/h. Đánh tay lái, vào cua, lốp miết xuống đường kêu ken két. Đó là thứ âm thanh khiến những ai “yếu bóng vía” phải bấu chặt lấy cái tay nắm trong xe mà ngồi im thin thít.
Hai “người bạn đồng hành” của chúng tôi - Nissan Navara và Honda CR-V
Khi mặt trời đã chiếu trên đỉnh đầu, cái nắng Lào ran rát cộng với thời tiết oi bức khiến chúng tôi ngồi trong xe mà vẫn phần nào cảm nhận được. Còn cách cố đô tới 100 cây số nữa mà bụng thì đang như có kiến bò. Định ghé vào nhà dân xin cắm nhờ ấm nước nóng để ăn tạm bát mỳ nhưng nhìn hai bên đường cấm có thấy một nếp nhà. Nếu có thì đó chỉ là những ngôi nhà tuềnh toàng, chủ nhà đi đâu cả. Cả vùng này hình như còn chưa có điện. Dân ở đây xem ra nghèo nhất trong những nơi mà đoàn chúng tôi đã đi qua.
Đi thêm khoảng 40km, thật may là chúng tôi gặp một thị trấn nhỏ ven đường. Bước vào cái quán bán hàng tạp hóa xem ra có vẻ khả quan để xin nước nóng ăn mỳ tôm, ra hiệu đến mỏi tay mà chủ quán chẳng hiểu mình định nói gì. Anh bạn trong đoàn nói đùa: “Ở đây có khi nói tiếng Lào họ cũng không nghe được vì có lẽ họ là người dân tộc thiểu số”.
Sự khác biệt về ngôn ngữ khiến chúng tôi có thêm trải nghiệm thú vị.
Sau một hồi khua tay, múa chân, chỉ trỏ, cuối cùng thì bà chủ quán tốt bụng cũng cho chúng tôi cắm nước, ngồi ăn mỳ nhờ. Bà còn sai con gái xuống bếp, luộc cả chục trứng vịt cho chúng tôi ăn. Cũng chẳng biết gọi đó là loại trứng gì, nói là trứng vịt luộc thì cũng không đúng mà trứng vịt lộn thì cũng không xong. Đó thứ trứng một phần cứng như cùi dừa, một phần loãng ra lẫn với cái noãn hình con vịt. Cơ mà ngon, cứ ngon và ăn được là ổn rồi. Đất nước Lào thật lạ, thật đáng yêu và cũng rất kỳ bí.
Một chiều sôi động ở cố đô
Càng gần đến Luông Pra Băng, cái không khí của ngày cuối cùng trong Tết Lào thể hiện càng rõ. Lại thấy những hình ảnh quen thuộc. Lại có những nhóm thanh niên tụm năm, tụm bảy đứng 2 bên đường nhảy nhót, uống bia và té nước qua lại. Ranh giới “chiến đấu” chính là đường quốc lộ nơi chúng tôi đi qua.
Luông Pra Băng chào đón Navara và CR-V bằng những nước và nước.
Luông Pra Băng chào đón Navara và CR-V bằng những nước và nước. Có nhóm thấy xe chúng tôi dán cờ Việt, còn ra hiệu cho xe dừng hẳn lại, bơm nước tứ tung khắp xe, hoặc dội ào cả một xô to lên kính lái. Đáp lại nụ cười của chúng tôi là những tiếng hô vang “Xa-bai-đi Việt Nam!” (Chào Việt Nam).
Chúng tôi được nghe rất nhiều người đi trước chia sẻ cảm xúc của họ về Luông, tất cả đều có ấn tượng rất đẹp. Người nói đồ ăn ngon, người nói khung cảnh đẹp, người thích các ngôi chùa ở đây, người thì nói ở đây yên tĩnh tuyệt vời. Riêng chúng tôi, đi vào ngày cuối cùng của Tết Bunpimay, chúng tôi thấy cố đô của nước Lào thật sôi động với những con người nhiệt thành.
Người dân Luông cũng xuống phố té nước như ở Viêng Chăn, cũng những chiếc xe bán tải chở đầy người, đầy nước
Người dân Luông cũng xuống phố té nước như ở Viêng Chăn, cũng những chiếc xe bán tải chở đầy người, đầy nước, cũng những đám thanh niên hóa trang đầu tóc, mặt mày xanh đỏ nhưng có vẻ họ còn “chiến đấu” nhiệt tình hơn người ở thủ đô.
Thấy họ trên phố là thấy những chiếc xe bán tải bật loa hết công suất, cả thùng xe người nhún nhẩy theo điệu nhạc. Trên thùng xe, ngoài thùng nước lớn còn có trống, chiêng, cờ quạt. Nhóm nào không bật loa thì thay bằng tiếng hát. Họ đồng thanh hát hết bài này sang bài khác đủ thể loại nhưng bài nào thì cũng không kém phần sôi động.
Buổi tối chúng tôi đi chơi chợ đêm ở ven sông Mekong. Ở đây bày bán vô cùng nhiều các loại hàng thổ cẩm, đồ trang trí gia đinh, đồ handmade hoặc những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh kiểu souvenir cho du khách. Một thứ rất nổi tiếng ở chợ là Bạc Lào bày bán khắp nơi.
Một cái thú nữa ở Luông Pra Băng là ăn uống. Đồ ăn có nhiều món ngon và lạ, các bạn nữ chắc chắn là thích lắm. Riêng tôi ấn tượng về cái quán buffet rau trong chợ (10 ngàn kip/1 người) và quan lẩu nướng ở tít khu vực ven thành phố, rất ngon.
Nói thêm về Luông Prabang. Luông Pra Băng là cố đô của Lào, là biểu tượng của vương triều Luông Prabang. Thành phố nằm ở ngã ba sông giữa sông Mê Kông và sông Nậm Khan. Thế nên khi xưa ông cha người Lào đóng đô ở đây rất tiện cho việc giao thương với các nước lân bang như Việt Nam, Xiêm La hay Miến Điện. Phía sau lưng thành phố lại tựa vào các dải núi hình thành nên một địa thế về mặt phong thủy, địa lý và quan sự là rất tốt.
Nghe nói, ban ngày ở Luông còn thú vị hơn nhiều. Đó là nghi lễ khất thực (ăn xin) của các nhà sư vào lúc sáng sớm hàng ngày. Đó là những ngôi chùa lớn rực rỡ sắc vàng. Đó còn là quanh cảnh, kiến trúc, đường phố... đẹp đến mê hồn. Những điều này, ngày mai chúng tôi sẽ trải nghiệm và kể cho các bạn nghe.
Một số hình ảnh Ngày 5 hành trình Bắc Lào:
Autodaily Team
Ý kiến đánh giá