Thứ Sáu, 22/11/2024 | 19:30
06:35 |
Ngày 4 hành trình Bắc Lào: Rong chơi ở Vang Viêng
Chúng tôi khởi hành muộn lên Vang Viêng vì một sự cố ở thủ đô Viêng Chăn. Đó là một nỗi xấu hổ thay vì buồn bã. Nhưng thôi, bù lại, chúng tôi đã có một ngày tuyệt vời ở Vang Viêng.
Sự cố ở Viêng Chăn
Dự kiến lên Vang Viêng để “chơi” đủ trò ở thị trấn nhỏ ven sông Nam Xong nhưng kế hoạch của chúng tôi đã bị chậm lại bởi một sự cố ở khách sạn. Anh trưởng đoàn đi ra ngoài dù đã khóa cửa phòng, cầm chìa khóa theo người nhưng vẫn bị mất máy tính cá nhân và 1 triệu tiền Việt để dự phòng trong túi máy tính.
Cả đoàn liên hệ với chủ khách sạn. Đó là một cậu thanh niên trẻ người Lào, ăn nói nhã nhặn và tiếng Việt khá sõi. Bản thân cậu ta cũng thấy hoàn toàn bất ngờ về điều này. Vì làm khách sạn ở đây 5 năm rồi, giờ mới xảy ra điều này. Cậu ta hứa sẽ mở lại toàn bộ camera hành lang của khách sạn để xem ai là “tên ăn trộm”.
Vừa ăn sáng xong, cậu chủ khách sạn gọi cả đoàn lên xem đoạn video. “Người lấy máy tính của mấy anh là một người Việt, ở phòng đối diện. Camera còn ghi lại được cả khuôn mặt của anh này. Em đã kiểm tra hộ chiếu” – cậu nói với vẻ thất vọng.
Theo phân tích của bảo vệ khách sạn, tên ăn trộm đã theo dõi chúng tôi, đi ra ngoài, rồi gặp lễ tân lấy một chiếc chìa khóa dự phòng của phòng anh trưởng đoàn. Sau đó vào lục lọi đồ. Sở dĩ có chuyện này vì các khách sạn ở Lào khá dễ dãi trong chuyện lấy chìa khóa. Cứ thấy ai mặt quen lạ họ mang ra một rổ chìa khóa, khách thích lấy chìa phòng nào cũng được.
“Đó cũng là lỗi của chúng em. Người Lào thật thà và hay tin người. Em nghĩ tên trộm khó trở lại vì hộ chiếu của anh ta ngày mai là hết hạn, anh ta sẽ bỏ hộ chiếu luôn và trốn khỏi đây rồi, em sẽ báo cảnh sát, các anh cứ lên đường”.
Cậu chủ khách sạn cũng đền bù 200USD thay lời xin lỗi. Đó là một cách xử lý hay. Còn lúc này, chúng tôi cảm thấy xấu hổ thay cho tên trộm người Việt kia thay vì buồn bã. Phải lên đường thôi, lên đường cho kịp lịch trình.
Rong ruổi trên quốc lộ 13
Chúng tôi dừng chân trên đường đế Vang Viêng.
Từ Viêng Chăn, chúng tôi đi theo quốc lộ 13 của Lào để lên Vang Viêng. Vẫn vậy, đường đi khá đẹp và thưa xe. Ra khỏi thủ đô, không khí Tết không vì thế mà bớt sôi động. Không khó để bắt gặp những chiếc pick-up, trên thùng chở cả chục người, họ xúm quanh một thùng nước, đầu đội tóc giả, mặt hóa trang trắng, đỏ rồi gặp nhóm nào đứng ven đường cũng té nước, bắn súng nước, hò hét rất vui vẻ. Các nhóm đứng ven đường, cũng giống ở Viêng Chăn, ai nấy tay đều cầm chai bia, nhảy nhót rất nhiệt tình theo điệu nhạc Lào từ chiếc loa bật to.
Không khó để bắt gặp những chiếc pick-up, trên thùng chở cả chục người, họ xúm quanh một thùng nước, đầu đội tóc giả, mặt hóa trang trắng, đỏ rồi gặp nhóm nào đứng ven đường cũng té nước, bắn súng nước, hò hét rất vui vẻ
Đi cách thủ đô khoảng 70km, chúng tôi thấy một trạm cảnh sát. Họ dựng lều ở bên đường, để các cột cảnh báo dưới đường để các xe giảm tốc độ. Cảnh sát dừng xe chúng tôi lại. Họ không lao ra đường như cảnh sát giao thông ở Việt Nam, chỉ đứng phía trong ra hiệu dừng lại. Đón chúng tôi là một hiệu lệnh chào kèm nụ cười rạng rỡ. Trong số họ không ai nói được tiếng Anh, nhưng điều hay là một trong số họ lại có người biết nói tiếng Việt. Họ hỏi “đi đâu?”, “cho xem bằng lái xe!”. Chúng tôi chấp hành theo yêu cầu. Anh cảnh sát biết tiếng Việt hỏi: “Sang ăn Tết Lào à? Chúng tôi chỉ kiểm tra thôi, chúc lên đường may mắn!”. Nói rồi cả bọn chúng tôi nhao vào chụp ảnh, cười nói vui vẻ như “người một nhà”.
Chúng tôi cảm nhận được sự thân thiện của cảnh sát giao thông Lào.
Đúng là cảnh sát Lào thân thiện thật. Tôi còn nhớ, anh bạn người Lào ở Viêng Chăn đã từng kể, cảnh sát Lào thường làm việc theo giờ. Họ cũng thông báo cho người dân biết họ sẽ làm giờ nào.
Đúng trưa, khi còn cách Vang Viêng khoảng 60 cây số, chúng tôi bắt gặp một trạm dừng chân ở B.Sen Xoum. Người duy nhất ngồi ở trạm, hơi bất ngờ là một người Hàn Quốc chừng gần 50 tuổi. Ông ta nói được một chút tiếng Việt, một chút tiếng Anh. “Tôi đã từng ở Việt Nam, ở khu Mỹ Đình. Tôi làm cho Tập đoàn xây dựng Posco của Hàn Quốc và đó là lý do tôi ở đây đã 4 năm” – ông bạn người Hàn kể bằng thứ tiếng Việt lơ lớ.
Trạm dừng chân ở B.Sen Xoum
Ở trạm dừng chân bán đủ thứ, từ cà phê lon, nước hoa quả đến đồ thực phẩm. Ông chủ người Hàn cũng có vài nhân viên Lào phục vụ tại đây. Nhưng hôm nay vẫn là Tết Lào nên họ xin nghỉ, chỉ còn lại một mình ông ta tại trạm.
Ông chủ người Hàn đang vẽ đường hướng dẫn chúng tôi.
Khi chúng tôi hỏi đường lên Vang Viêng và Luông Pra Băng, người bạn mới đã lấy giấy bút ra kẻ vẽ rất nhiệt tình. Ông ta nói, hãy chơi ở Vang Viêng cho vui, đừng lên Luông trong ngày hôm nay vì bạn của ông ta gọi điện kể, trên đó đã hết phòng. Nghe lời ông ta, chúng tôi nói lời cảm ơn, chào tạm biệt và thẳng tiến Vang Viêng.
“Chơi” ở thị trấn quốc tế
Chúng tôi lên đến Vang Viêng thì cũng đã 2h chiều. Do “đệm” đồ ăn nhẹ trên xe nên cả đoàn vào một “quán Tây” uống chai bia Lào và ăn sườn nướng cho xong bữa. Còn dành thời gian để “chơi” đủ trò vì nghe nói ở đây có rất nhiều trò chơi ngoài trời.
Vang Viêng chào đón.
Vang Viêng cũng là một địa điểm ưa thích cho các bạn du lịch thám hiểm. Ở đây bạn có thể nhẹ nhàng thuê xe đạp đi ra khu vực làng quê theo kiểu du lịch sinh thái. Cao cấp hơn bạn mua vé lên khinh khí cầu ngắm hoàng hôn. Còn thích cảm giác mạnh hơn thì có thể thuê xe máy địa hình loại 2 bánh, 4 bánh vượt suối băng đồng chạy rất vui. Trò phổ biến và nổi tiếng nhất ở đây là Tubing.
Phong cảnh yên bình ở Vang Viêng.
Phải nói thêm về Vang Viêng chút, đây là một thị trấn nhỏ ven sông Nậm Xong, nó nhỏ chỉ cần đi bộ là có thể tới bất cứ đâu trong thị trấn. Khách du lịch ở đây có lẽ đông gấp đôi dân địa phương, phần lớn là các bạn trẻ da trắng. Đây như thể là thiên đường của họ vậy, trời nắng ấm quanh năm, ngày ngày các bạn có thể mặc bikini chơi tubing trên sông và nhảy nhót tơi bời trên các quan Bar dã chiến ven sông với beer Lào. Chúng tôi, trên người đầy máy móc mà ăn xong không dám bước ra xe vì mấy anh bạn Tây tinh nghịch chờ sẵn ngoài cửa để bắn súng nước. Cuối cùng phải bọc hết máy móc, chịu trận cho các bạn dọi nước từ đầu đến chân rồi mới lên xe về được khách sạn.
Trên phố tấp nập các nhóm mặc đồ tắm khoác vai nhau hát vang , họ vừa hát vừa nhảy đủ các thể loại như thể là bốn phía xung quanh họ là bốn cái loa thùng cỡ bự đang mở hết công suất, tay bạn nào cũng cầm một chai bia Lào, cầm súng nước bắn nhau tứ tung.
Nơi chúng tôi ghé nghỉ đêm là một resort có các bungalows nằm ven sông Nậm Xong. Giá phòng ở đây khá mềm chỉ 250 ngàn Kip/ngày-đêm cho một phòng đôi. Thấy trò chèo thuyền Kayak khá thú vị mà lại pha chút mạo hiểm, chúng tôi xuống ven sông thuê thuyền dạo chơi. Thủ tục khá dễ dàng, mấy anh bạn cho thuê thuyền nói tiếng Anh cũng đủ hiểu để thỏa thuận. Chúng tôi phải trả 50 ngàn Kip cho một thuyền dành cho 2 đến 3 người.
Không có nhiều thời gian nên chúng tôi lựa chọn chèo thuyền Kayak.
Chúng tôi được đưa cùng thuyền Kayak lên phía đầu sông để thả. Điểm đầu này cũng là điểm đầu của môn Tubing. Lúc này là mùa khô nên nước sông cạn, có nhiều đoạn nổi cả tảng đá giữa dòng, có đoạn thì nhìn nước trôi yên bình nhưng thực chất lại có rất nhiều đá ghềnh ở dưới, có đoạn nước nông, có đoạn nước sâu; có đoạn dòng chảy chậm, có đoạn lại siết rất nhanh. Việc này khá là thử thách đối với những tay chèo amater mà phần lớn là lần đầu cầm chèo Kayak.
Đoạn đầu nước chảy khá hiền hòa nên chúng tôi vẫn thỉnh thoảng dừng lại và leo lên mấy quan Bar chơi đùa được. Dọc hành trình 2-3km này có hàng mấy tá quán Bar dã chiến ven sông có beer, cocktail phục vụ và không thiếu nhạc mạnh đạp đến tức ngực. Nếu bạn thích lên quán nào chỉ cần vẫy là nhân viên trong quan sẽ ném cho bạn một cái chai hoặc một cái phao nhỏ buộc vào dây thừng rồi họ kéo bạn vào. Dọc con sông là một không khí vô cùng náo nhiệt và sôi động. Các quan Bar mọc san sát với đủ các thể loại nhạc mạnh, khách thì có quán vắng quán đông. Có những quán tôi thấy hàng mấy trăm người nhảy nhót trên một cái sàn gỗ chìa ra sông rộng không quá một cái sân bóng chuyền.
Chúng tôi thậm chí thỉnh thoảng còn buông xuôi mà nằm trên thuyền uống bia, nhìn trời theo đúng phong cách sống hưởng thụ từng khoảnh khắc.
Tuy nhiên, phút yên bình cũng chẳng được lâu, khúc sông càng về cuối càng nhiều ghềnh và rất dễ mắc cạn. Tôi và người bạn chèo cùng vừa hò hét vừa chèo cật lực thì mới tránh được việc bị mắc cạn hoặc tệ hơn có thể lật thuyền. Anh bạn thuyền bên thì lớ ngớ thế nào lao thẳng thuyền vào một chỏm đá giữa sông mà mắc cạn, mũi thuyền chổng lên trời.
Chúng tôi hòa cùng không khí năm mới của một gia đình người Lào.
Đến đoạn cuối, gần nơi trả thuyền, sự yên bình trở lại. Chúng tôi vẫy tay chào một gia đình người Lào vác cả xe xuống bờ sông tắm, nhảy nhót và uống bia. Thật bất ngờ, một chị thấy chúng tôi đùa nhau bằng tiếng Việt nên mời cả bọn vào uống bia mừng năm mới. Hóa ra gia đình chị là người Lào gốc Việt. Tất cả họ đều nói được một chút tiếng Việt, rất thân thiện, nói cười vui vẻ như gặp người thân đã xa nhau từ lâu lắm.
Tối đến là thời điểm hoạt động của nhan nhản các quán Bar, club trong thị trấn, các bạn trẻ lại được tiếp tục các cuộc vui miệt mài với nhạc mạnh, đồ uống có cồn và hàng ngàn khuôn mặt hấp dẫn khác từ khắp nơi trên thế giới để giao lưu. Đêm nay, chúng tôi lại khản cổ, choáng trong men bia, người ướt sũng và mệt nhoài vì... vui.
Autodaily Team
Ý kiến đánh giá